Một ông đi du học ngoại quốc trở về với văn bằng tiến sĩ, nào văn chương, nào sử ký, nào pháp luật, nào kinh tế học, nào xã hội học, nào triết học, ngoài ra có cả phần y khoa bác sĩ và bằng kỹ sư cầu cống nữa. Bởi thế thiên hạ gọi ông là một “Bác học”. Nhưng người đời trọng ông bao nhiêu, thì ông lên mặt bấy nhiêu. Thậm chí với ai ông cũng chê là dốt, và ngồi với ai, dù người ấy là người cùng nước ông cũng thao thao xổ ra những tiếng ngoại quốc và những tiếng ngoại quốc…

Bữa nọ, nhà “Bác học” đáng kính phải qua một con sông rộng bằng chiếc thuyền tam bản. Thấy anh lái đò vừa chèo vừa nghêu ngao hát, ông nhổ nước miếng xuống sông đánh phì rồi hỏi:

Anh cũng biết văn nghệ nữa à?

Anh lái đò lễ phép:

Thưa ông tôi chỉ có biết chèo đò, chớ đâu có biết văn nghệ là cái gì?

Nhà bác học nói:

Văn nghệ mà anh không biết thì anh chết nửa đời người rồi. À mà anh có biết tiếng Anh hay tiếng Pháp gì không, có biết chính trị là gì không?

Dạ, không biết!

Thế thì anh chết nửa đời người nữa rồi.

Vậy anh có biết sử ký, pháp luật, kinh tế và khoa học gì không?

Dạ thưa ông, tôi đã nói tôi là dân ngu khu đen, chỉ biết chèo đò kiếm ăn, chớ không biết gì cả…

Không biết thật sao, trời ơi như thế thì anh cũng chết nửa đời người nữa vậy!

Nói đến đây ông định thuyết thêm, nhưng trời bỗng thình lình nổi gió, nước sông cuộn sóng lên ầm ầm, mà thuyền mới lênh đênh ra giữa sông. Anh lái đò sợ một mình chèo không kịp bến, muốn nhờ nhà bác học giúp đỡ một tay cho mau chóng thoát hiểm, nên hỏi:

Dạ thưa ông biết chèo không ạ?

Nhà bác học la:

Hứ, cái anh này, chèo, tôi đâu có biết!

Anh lái đò vừa chống chỏi với phong ba, vừa cười bảo:

Dạ thì hôm nay ông chết nửa đời người rồi đấy!

Nhà bác học ta lúc đó mới cảm thấy nóng mặt nóng tay, nhưng rồi sóng càng to, thuyền càng bị đánh, bị nước ào ạt tràn vào, biết không thể nào tránh khỏi bị đắm giữa sông sâu, sóng cả, anh lái đò hốt hoảng hỏi:

Chết, chết. Thưa ông, ông biết lội (bơi) không ạ!

Nhà bác học tái xanh mặt mày lại:

Dạ thưa anh, tôi không biết lội, lạy anh, anh cứu tôi, không thì tôi nguy mất!

Anh lái đò nhìn nhà bác học đáp:

Không biết lội nữa à! Chèng đéc ơi, thế thì hôm nay ông chết cả đời người, còn gì?

TÊN NHÀ GIÀU BỊ CHƠI KHĂM..

Tại vùng nọ có tên nhà giàu lúc nào cũng vênh vang tự đắc cho là trong thiên hạ không ai lắm của, thông minh bằng mình. Một hôm nhà nó có giỗ, những khách được mời lại phỉnh phờ thêm làm hắn càng kiêu hãnh. Ðể chứng thực điều đó trước mọi người đang ăn uống, hắn cho đầy tớ đi gọi một người nghèo nhất trong làng đến bảo:

– Nhà ngươi hãy kể cho ta nghe một chuyện gì mà ta cho là nói khoác, ta sẽ cho nhà ngươi nửa gia sản và gả con gái cho, Bằng không, nhà ngươi phải đi ở không công cho ta suốt đời.

Anh nhà nghèo đứng nghĩ một lúc rồi xin kể : “Có một cái nhà tranh bị cháy, chỉ cháy rui mà không cháy tranh”. Mọi người cho đó là chuyện nói khoác, nhưng tên nhà giàu bảo :”Khoác lác gì, cố Bợ thường làm được chuyện ấy”.

Anh xin kể chuyện thứ hai :”Chắc ông đây cũng như bà con đều biết vợ tôi chết cách đây đã hai năm. Năm qua, hai con tôi cũng chết. Hôm vừa rồi vợ tôi sống lại về thăm tôi và bảo tôi, nếu thong thả thì đi thăm hai con. Tôi đi ngay, Vợ tôi liền chắp cho tôi đôi cánh và bảo tôi bay đi. Tôi bay lên trời. Ðiều kì lạ là tôi thấy hai con tôi đều mạnh khoẻ và giàu sang…”.

Nghe đến đây, tên nhà giàu chen lời vào, hỏi:

– Thế anh có gặp cha ta không ? Chắc cha ta cũng sống nhàn hạ lắm nhỉ ?

Anh nhà nghèo vẫn thủng thẳng kể tiếp: “Vợ tôi bảo tôi hãy ở đây vài ngày với vợ con. Vừa lúc đó ông thân sinh của ông chạy ra. Ông thân sinh của ông thong thả lắm, chỉ làm công việc giặt giũ quần áo cho vợ con tôi thôi”.

Tên nhà giàu nghe đến đây giận tím mặt:

– Ðồ lếu láo, thằng nói khoác !

Nhưng quát xong hắn biết là dại mồm, song biết nói sao, đành phải chia đôi gia tài và gả con gái cho anh nhà nghèo.

TÍNH THEO NHAN SẮC

Nghi lễ kết hôn đã hoàn tất. Chú rể thò tay vào túi áo ngoài và hỏi vị mục sư rằng mình phải thanh toán tất cả là bao nhiêu. Vị mục sư nói: “Các phần này nhà thờ không tính tiền”.
Tuy nhiên, ông cũng nói tiếp với vẻ ngại ngùng:

– Nhưng con có thể trả tùy theo nhan sắc của cô dâu. Con có vợ đẹp thì con vui, mà con vui đóng góp cho nhà thờ thì ta cũng vui.

Chú rể bèn đưa cho vị mục sư 1 đô la. Hơi tò mò, vị mục sư cũng xin phép vén tấm màng che mặt cô dâu. Quan sát xong xuôi, ông thọc tay tìm kiếm gì đó ở trong túi ra và nói:

– Đây là 50 xu ta thối lại cho con!

BÀ VỢ Ở NHÀ NGOẠI TÌNH

Một anh lính nọ phải ra trận vào ngày hôm sau nên tối hôm
đó, anh thủ thỉ cùng vợ: “Em à! Ngày mai anh đi rồi, gắng chiều anh một đêm nhé
!!!”.

Khi làm “chuyện lớn” xong, anh thầm nghĩ mình đi ra trận không biết bao
lâu mới về mà vợ lại xinh đẹp, trẻ trung nên đâm ra lo lắng. Anh bèn vẽ một
người lính đứng vác súng trên đùi vợ cho yên tâm.

Anh đi chẳng bao lâu thì người vợ trẻ không chịu được cảnh buồn tẻ vì
thiếu chồng nên rước tình nhân về nhà. Anh tình nhân làm xong chuyện lớn, xóa đi
người lính canh súng và vẽ lại một người lính khác cũng đứng vác súng.

Ngày anh chồng trở về, hí ha hí hửng gặp lại vợ mình. Tối đó, anh xem lại
rồi quay sang hỏi vợ: “Em à! Người lính lúc trước anh vẽ đứng vác súng tay phải
mà, sao bây giờ vác bên tay trái?”

Cô vợ lúng túng trả lời: “Thì vác tay phải mỏi quá, phải đổi sang tay
trái chứ sao! Cái đó gọi là đổi gác, anh ạ”.